Sinh ra và lớn lên ở một thị trấn miền trung du nhỏ, trong một gia đình công chức bậc trung, cái tên Canada, Mỹ hay Úc đối với tôi giống như một thế giới tưởng tượng mà tôi chỉ có thể thấy qua tivi, đài báo. Từ thế giới quan bé nhỏ mà tôi đang sống, tôi vẫn luôn ngưỡng mộ những người đã và đang có cơ hội được trải nghiệm cuộc sống ở những vùng đất hứa ấy. Dù không có điều kiện để tôi thực hiện giấc mơ du học nước ngoài, tôi biết ơn bố mẹ vì đã dạy cho tôi biết cách biết ước mơ và tự phấn đấu để đạt được ước mơ của mình. Ước mơ của tôi khi đó là được bơi ra khỏi cái ao nhỏ của mình. Và tôi đã đạt được điều đó.

 

Tôi đã từng hài lòng với cuộc sống của mình ở Hà Nội. 23 tuổi, tôi có một gia đình nho nhỏ, một công việc ổn định, một căn nhà xinh xắn, thu nhập hai vợ chồng đủ để chúng tôi tận hưởng một cuộc sống thảnh thơi và nhẹ nhõm, hàng tuần đi gặp gỡ bạn bè, nhảy nhót giao lưu, thi thoảng xách ba lô lên và đi du lịch nước ngoài nước trong. Ước mơ của tôi khi đó khá giản dị – một cuộc sống thanh bình bên các thành viên trong gia đình.

27 tuổi, cuộc sống trở nên ngột ngạt bởi mỗi tháng ba bốn lần con ốm, mỗi lần đấu tranh tư tưởng cho con đi học dù thừa biết con sẽ lại ốm và nghỉ. Tôi sợ cái vòng luẩn quẩn đó và sợ sư bất an mỗi lần đài báo đưa tin về ô nhiễm, về bạo hành trẻ em, về đủ thứ scandal hàng ngày. Đó là lúc mà vợ chồng tôi quyết định theo đuổi một Giấc mơ lớn hơn – cho con tôi và cho sự bình an trong tâm rằng chúng tôi đã cố hết sức để cho con những gì tốt đẹp nhất. 

Tôi từng đọc đâu đó câu nói “If your dreams don’t scare you, dream bigger”, nôm na là “Nếu những giấc mơ của bạn không làm bạn sợ hãi, hãy mơ lớn hơn!”. Tôi tự nhận thấy giấc mơ của tôi lớn lên từng ngày, khi mà tình yêu dành cho con và mơ ước trao cho con những gì tốt đẹp nhất là điều tôi mong muốn hơn cả, và điều đó không hề đáng sợ đối với chúng tôi. Hai vợ chồng sẵn sàng mơ lớn hơn. Chúng tôi bắt đầu đặt mục tiêu – tìm một miền đất hứa và xây dựng cuộc sống mới ở một đất nước tốt đẹp hơn. 

Tôi dành 2 tháng để tự tìm hiểu cặn kẻ mọi con đường khả thi nhất để định cư ở các đất nước “đáng sống” nhất trên thế giới: Úc, Mỹ, New Zealand, Canada… Chương trình định cư diện Tay Nghề của các đất nước trên là vô cùng phù hợp với những kẻ liều mộng mơ như chúng tôi – (khá) trẻ, có tay nghề, vài trăm triệu trong tài khoản, có thể sử dụng Tiếng Anh, và nhất là “liều” – dám đánh đổi mọi thứ đã có để theo đuổi giấc mơ dù biết sẽ phải làm lại từ đầu . Nói nôm na, đây là cách mà các nước phát triển thu hút và mời những người có tay nghề, có khả năng đến đóng góp cho đất nước của họ. Vì vậy, ngoài “tay nghề” và khả năng sử dụng “tay nghề” đó – tức là ngôn ngữ, và một chút vốn liếng đề tồn tại trong mấy tháng đầu, họ không yêu cầu thêm gì cả. Đó cũng là điều may mắn với chúng tôi, vì ngoài những thứ đó, chúng tôi chẳng có gì hơn.

Vậy là tháng 11/2016, hai vợ chồng bắt đầu cuộc chạy đua theo đuổi giấc mơ Canada. Tức tốc ôn và thi IELTS chỉ trong 1 tháng, làm mọi thủ tục đánh giá bằng cấp, xin lý lịch tư pháp, làm hồ sơ định cư cho cả hai vợ chồng. Trường hợp nhà tôi khá đặc biệt, vì để tăng khả năng thành công, chúng tôi làm hai bộ hồ sơ, mỗi người đứng tên làm đương đơn cho một bộ hồ sơ. Kết cục cũng vô cùng bất ngờ, cả hai bộ hồ sơ đều được duyệt, cả hai vợ chồng đều được coi là “skilled worker” đối với Canada. Ngày cầm visa và giấy xác nhận tư cách thường trú nhân trên tay, hai vợ chồng gật gù bảo nhau đó là kết quả của sự quyết tâm – một khi “thích thì phải nhích” – biến mơ ước thành hành động, bởi chúng tôi tin rằng thành công sẽ không đến với những người luôn chờ đợi. 

Ngày 25/9/2017, gia đình bé nhỏ của tôi vượt nửa vòng trái đất và lần đầu đặt chân đến “vùng đất hứa” – mở đầu một chặng đường mới gian nan hơn – xây dựng lại cuộc sống từ con số 0…

Phần tiếp theo: Những ngày đầu ở Canada và cảm nhận đầu tiên

  • Mùa thu đầu tiên ở Canada - High Park
  • Chạm tay vào giấc mơ